Từ rất xa Tiếu Vũ Hàm đã thấy Dạ Ngưng vẻ mặt đầy hớn hở đi về phía mình, khóe môi liền khẽ nhếch, thân mình hơi dựa về phía sau, chuẩn bị tiếp chiêu.
“Cô Tiếu, sao cô lại tới đây?!”
Dạ Ngưng gần như vội đến không chờ nổi mà chạy nước kiệu tới nơi, vuốt vuốt cái trán đẫm mồ hôi, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm bị biểu tình cao hứng phấn chấn của nàng làm cho ngẩn ra, sững sờ đứng tại chỗ.
“Cô Tiếu, cô cũng đến để luyện tập à? Có khát không, em đi lấy nước cho cô uống!”
Giọng điệu vô cùng thân thiết như thể bạn bè lâu năm, Dạ Ngưng tươi cười rạng rỡ nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“A…cám ơn.”
Đối mặt với một Dạ Ngưng như vậy, Tiếu Vũ Hàm có phần không thích ứng được, gượng gạo cười, vẫn như trước kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng, nhìn những giọt mồ hôi còn chưa khô trên trán nàng, rất muốn giơ tay ra lau đi.
“Chờ nhé, em đi lấy cho cô!”
Dạ Ngưng cười nói, xoay người muốn chạy đi mua đồ uống cho Tiếu Vũ Hàm, nhưng không ngờ do xoay người quá nhanh, thành ra chân phải đá vào bậc thang, lảo đảo một cái, ngã lăn ra đất.
“Dạ Ngưng!”
Tiếu Vũ Hàm kinh hãi hét lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi vươn tay phải túm lấy nàng, một tay kéo nàng đứng lên, hiển nhiên chân phải Dạ Ngưng đã bị thương, đứng không vững, lập tức ngã vào lòng Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm sốt ruột nhìn Dạ Ngưng, đỡ nàng đi sang một bên.
“Đi, tới ngồi bên kia trước đã, để tôi xem xem.”
“Ôi, đau, cô Tiếu đừng cử động, đừng nhúc nhích!”
Dạ Ngưng tựa toàn bộ thân mình vào lòng Tiếu Vũ Hàm, miệng kêu đau, mặt nhăn nhăn nhó nhó, cắn răng cố gắng chịu đựng.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Em chờ một lát, để tôi gọi điện thoại nhờ người đến giúp đỡ.”
“Không cần đâu, đâu có chết người!”
Dạ Ngưng vẻ mặt cầu xin, giằng co một phen giữ chặt lấy tay Tiếu Vũ Hàm, không cho Tiếu Vũ Hàm lấy di động ra. Còn không quên thầm cảm thán trong lòng một tiếng, bàn tay nhỏ bé này thực trơn nhẵn mịn màng quá đi.
“Để em dựa một lúc cho hoà hoãn lại là được rồi.”
Dạ Ngưng vừa nói đầu vừa rúc sâu vào lòng Tiếu Vũ Hàm, để giữ cân bằng, hai tay còn ôm lấy eo cô.
“Cô Tiếu, đau…”
Dạ Ngưng ôm chặt Tiếu Vũ Hàm, đáng thương tội nghiệp nói, Tiếu Vũ Hàm nghe thế liền đau lòng, nâng tay phải, đỡ lấy thắng lưng nàng, nhẹ giọng hỏi: “Còn có thể đi không? Kiên trì một chút, đi về ký túc xa để tôi bôi thuốc cho em, được không?”
Tựa vào lòng Tiếu Vũ hàm, cả người Dạ Ngưng đều cứ thấy lâng lâng, thơm quá, thực mềm, ôm thực thoải mái quá đi. Dùng sức ôm cứng lấy Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng nhỏ giọng đáp: “Vâng, em xin lỗi, cô Tiếu, làm phiền cô rồi…”
Ngày thường Dạ Ngưng bá đạo thành tính, Tiếu Vũ Hàm vừa thấy bộ dáng “nhược thụ” này của nàng liền thấy đau lòng không thôi, một tay ôm lấy eo Dạ Ngưng, một tay đỡ lấy vai nàng, chậm rãi đi về phía lầu ký túc.
Đứng nhìn cảnh hai người dìu nhau đi, ba người cùng phòng ký túc mắt mở trừng trừng, lão Nhị mấp máy môi, không thể tin được nhìn Dạ Ngưng: “Đây…chính là trò giả vờ ngã trong truyền thuyết?”
Lão Tam vẻ mặt đầy tiếc hận: “Đáng tiếc a, cô Tiếu cứ như vậy mà bị ‘ăn đậu hũ’, lại còn tự mình ôm ‘con sói xấu xa’ đó về nhà nữa?”
Lão Đại vẫn đứng một bên không nói lời nào, trên mặt mang theo ý cười. Xem ra rốt cục lão Tứ đã suy nghĩ thông suốt rồi, biện pháp đối phó với cô Tiếu tốt nhất chính là tự lấy mình ra làm quả cân. Cô Tiếu thương yêu nó như bảo bối, nó vừa xảy ra vấn đề, cô Tiếu làm sao mà lạnh lùng được nữa?
“Cái này thì gọi là gì nhỉ, là ‘nhu’ mà lão Tứ vừa nói sao?” Lão Nhị xực nhớ ra liền bật hỏi, lão Tam nghe xong lời này, hai mắt liền phát sáng.
“Nói thế thì còn ‘cương’? Vậy chẳng lẽ là làm ở ký túc xá của cô Tiếu?”
“Trời ạ……”
***
Phí hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng Tiếu Vũ Hàm cũng dìu được Dạ Ngưng vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng nằm lên sô pha.
“Em trước tiên kiên nhẫn một chút, tôi vào trong nhà tìm thuốc.” Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng nói.
Dạ Ngưng cắn chặt răng, gật đầu: “Cô Tiếu, cô đi đi, em còn có thể chịu được!”
Tiếu Vũ Hàm gật đầu, vội vã đi vào trong phòng. Dạ Ngưng nhìn cô chằm chằm, thẳng đến khi cô vào phòng ngủ rồi mới thở phào một hơi, lắc lắc cái chân phải bị thương, ngả người về phía sau, như thể đại gia tựa vào sô pha.
Ôi, ai cũng nói bị bệnh rất khó chịu, nhưng mà giả vờ bị bệnh còn khó chịu hơn! Bất quá có thể chiếm tiện nghi của cô Tiếu nhiều như vậy thì cũng đáng!
Nghĩ như vậy, mắt Dạ Ngưng nheo nheo, vẻ mặt đầy hồi tưởng về cái ôm ban nãy.
Biểu tình của cô Tiếu thực dịu dàng…
Là thật sự đau lòng vì mình nhỉ…
Có thể nào là cũng thích mình hay không?
Nhất định là vậy, nhưng mà… cô Tiếu cũng sẽ đối xử như vậy đối với các học sinh khác phải không?
Đang lúc Dạ Ngưng rối rắm thì Tiếu Vũ Hàm đã ôm hộp thuốc ra, bước nhanh đến trước sô pha, đặt hộp lên bàn trà rồi ngồi xuống cởi giày bên chân phải của Dạ Ngưng ra.
“Ấy…Để em tự làm…” Dạ Ngưng bối rối nói xong, cúi đầu cởi giày ra, mặt đỏ lên, Tiếu Vũ Hàm cũng lập tức phản ứng theo, gò má cũng hơi ửng hồng, mím môi nhìn chằm chằm Dạ Ngưng.
Trước kia lúc Dạ Ngưng khiêu vũ rồi bị ngã từ trên sân khấu xuống, cô đã tận mắt chứng kiến, sợ là từ đó đã lưu lại thành bệnh căn cho nên mới yếu ớt như vậy, trẹo chân tuy không quá đáng ngại, nhưng đau đến mức nào thì Tiếu Vũ Hàm cũng biết. Vì mua nước cho mình nên Dạ Ngưng mới bị như vậy, nghĩ thế, trong lòng Tiếu Vũ Hàm lại dâng lên từng trận áy náy.
Dạ Ngưng ngồi xuống cởi giày ra, lòng cũng không dễ chịu. Nàng hơi hối hận vì đã lừa Tiếu Vũ Hàm như vậy, cô Tiếu cao cao tại thượng lãnh đạm lạnh nhạt trong lòng mình lại dĩ nhiên khom người cởi giày cho mình……mà mình bất quá chỉ là muốn ‘ăn đậu hũ’ người ta…
Cởi giày, cởi tất, Dạ Ngưng giả vờ giả vịt tự kỷ nhìn chằm chằm chân mình: “Cô Tiếu, có vẻ như không sao cả.”
Tiếu Vũ Hàm lo lắng nhìn rồi nhìn, lắc đầu: “Không được, để tôi xoa bóp cho em một chút.”
“Cô xóa bóp?” Dạ Ngưng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm gật gật đầu.
“Trước kia Mạch Mạt suốt ngày đi tập Taekwondo, thường xuyên bị thương, vậy nên tôi cũng đành phải học thôi. Em chờ một chút, tôi đi rồi trở lại ngay.”
Dạ Ngưng gật đầu đáp lời, trong đầu hiện lên hình ảnh bộ dáng Mạch Mạc mặc bộ võ phục quăng người ta xuống đất, rùng mình một cái: “Vậy…cô Tiếu, cô Mạch không có nhà sao?”
“Cô ấy về nhà rồi, trong nhà có chút việc.”
Thanh âm Tiếu Vũ Hàm từ trong phòng tắm truyền ra, Dạ ngưng nghe thấy liền gật đầu, tốt, tốt, không có ở đây là tốt rồi! Thỏ mẹ không có đây, thỏ con như ta đây cũng không sợ!
Rửa tay xong, Tiếu Vũ Hàm từ trong phòng đi ra, ngồi trên sô pha bên cạnh Dạ Ngưng, ôm lấy chân nàng, đặt lên đùi mình.
“Cô Tiếu…”
Dạ Ngưng bị một loạt động tác này của Tiếu Vũ Hàm làm cho mặt mày đỏ bừng, ngẩng đầu, cắn môi nhìn cô.
“Làm sao vậy?” Lúc này Tiếu Vũ Hàm làm gì còn tâm tư để ý đến Dạ Ngưng, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở cái chân ở trên tay mình, Dạ Ngưng nhìn bộ dáng nghiêm túc chăm chú của cô, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là…xin hãy đối xử với em dịu dàng một chút…”
“……” Tiếu Vũ Hàm thực muốn cầm cái hộp trong tay ném Dạ Ngưng, đây là lúc nào rồi chứ? Trong đầu nàng còn chứa mấy chuyện linh tinh thế nữa!
“Đừng nhúc nhích, ngồi yên đi!” Tiếu Vũ Hàm nhăn mày, Dạ Ngưng nghe thế thì nào dám nhiều lời nữa, ngả lưng tựa vào sô pha ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Cầm lấy cái kẹp, Tiếu Vũ Hàm trước tiên gắp bông sát trùng khử trùng cho Dạ Ngưng, đổ thuốc vào tay phải, hai tay khép lại, xoa xoa, cô Tiếu ngẩng đầu liếc Dạ Ngưng một cái, hai tay chậm rãi xoa bóp chân phải của nàng.
“Tiếu, cô Tiếu…”
Lập tức, Dạ Ngưng liền không chịu nổi, giật mình một cái, thân thể nhẹ nhàng run lên. Tay Tiếu Vũ Hàm lạnh hơn so với những người bình thường một chút, đầu ngón tay lạnh như băng của cô chạm vào da thịt Dạ Ngưng, sờ đến chỗ nào cũng đều dấy lên một luồng điện tê tê khó nhịn.
“Đừng cử động, kiên nhẫn một chút, tôi còn chưa dùng sức nữa!” Tiếu Vũ Hàm gắt lên, lần đầu tiên Dạ Ngưng nhìn thấy cô như vậy, cắn cắn môi, ngẩn ra không dám động đậy. Trong lòng sớm đã hối hận không thôi, nàng hối hận, hối hận không có việc gì lại đi quyến rũ cô Tiếu, đây làm gì có chỗ nào giống đi quyến rũ người ta đâu chứ, rõ ràng là bị người ta quyến rũ ngược lại mà?
Dạ Ngưng nhớ rõ trước kia có một đàn chị mà nàng sùng bái đã từng nói một câu, cái gì gọi là yêu một người? Yêu một người chính là chỉ gọi tên người đó thôi cũng có thể lên đến “đỉnh”, hiện tại Dạ Ngưng đã có phần hiểu được ý tứ những lời này! Cô Tiếu, không thể cứ như vậy được, còn tiếp tục thế nữa, em mà lên “đỉnh” thì làm sao bây giờ?!
_Hết chương 26_
Chương 27: Lần đầu nói chuyện
Tiếu Vũ Hàm không để ý tới kháng nghị của Dạ Ngưng, cúi đầu nhìn chân nàng, còn thật sự chăm chú bôi thuốc.
Mè nheo một hồi cũng không thấy Tiếu Vũ Hàm để ý đến mình, Dạ Ngưng bĩu môi, cũng biết tự mình nói tự mình nghe thực vô nghĩa, liền không nói nữa, cúi đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Động tác dịu dàng, nét mặt ôn hòa, ánh mắt đau lòng, Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhất thời có chút thất thần.
Cô ấy chưa từng yêu ai? Đối với phương diện này thì bất cứ ai cũng đều có trực giác trời sinh, nhất là phụ nữ, Tiếu Vũ Hàm đối xử với mình, thật sự quá tốt…
Qua thật lâu, Dạ Ngưng phá vỡ im lặng, nhỏ giọng gọi: “Cô Tiếu…”
“Ừ?” Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng liếm liếm môi, nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi: “Cô có bạn trai không?”
Lần đầu tiên, lần đầu tiên Dạ Ngưng nghiêm túc nói chuyện với Tiếu Vũ Hàm như thế, Tiếu Vũ Hàm chớp chớp mắt nhìn nàng, nét mày ẩn hiện ý cười.
“Em hỏi chuyện này làm gì?”
“……”
Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm làm cho nghẹn họng, mặt hơi hồng lên, mà Tiếu Vũ Hàm dường như không chịu buông tha, lại vẫn ngẩng đầu nhìn nàng như cũ, trong ánh mắt đầy vẻ chế nhạo mà nàng đã rất quen thuộc.
Cúi đầu xuống, Dạ Ngưng không dám đối diện với Tiếu Vũ Hàm: “Em chỉ muốn hỏi một chút thôi, trong khoa chúng ta có không ít nam sinh muốn hỏi han em về tình hình của cô Tiếu. Cô vừa xinh đẹp, lại dịu dàng, khẳng định có không ít người thích…Ha ha…không ít người thích…”
Dạ Ngưng có cảm giác chua xót giằng xé tâm can, quả nhiên Tiếu Vũ Hàm nghe xong cười nhẹ: “Cho nên em đây là đang hỏi giúp người khác?”
“…Vâng.” Dạ Ngưng nhỏ giọng đáp, Tiếu Vũ Hàm lắc đầu, đặt chân Dạ Ngưng lên sô pha, đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa tay.
Chưa nhận được câu trả lời của Tiếu Vũ Hàm, tay vân vê tấm chăn đặt một bên, lòng Dạ Ngưng bắt đầu như thể đánh trống, cô Tiếu sẽ không tức giận đấy chứ?
Đợi tầm vài phút, Tiếu Vũ Hàm từ phòng trong đi ra, lập tức đến bên cạnh Dạ Ngưng, ngồi xuống sô pha.
Hương chanh nhàn nhạt phả vào mặt, lần đầu tiên Tiếu Vũ Hàm ở cự li gần với Dạ Ngưng như thế, lại còn là chỉ có một mình mình hai người. Trong lúc nhất thời, Dạ Ngưng có cảm giác trái tim mình sắp nhảy vọt lên tới tận cổ họng, khẩn trương như thể khắp nhảy ra ngoài.
Tiếu Vũ Hàm lúc riêng tư và khi ở trường học làm cho người ta có cảm giác không quá giống nhau, đối với Dạ Ngưng mà nói thì giống như thể tung ra từng tầng lụa mỏng, đối xử với nàng có sự thân thiết quen thuộc nói không rõ nên lời, lúc nào Dạ Ngưng cũng không hiểu phân thân mật đó xuất phát từ đâu, nhưng nàng tin tưởng cảm giác của chính mình, không hề sai.
Con người này, cô đã yêu bao lâu thì cũng đau khổ bấy lâu…
Nỗi thầm mến dày vò, chua xót nhẫn nại, mỗi lần đêm dài tĩnh lặng yên ắng tiếng người, nhớ rồi lại nhớ nàng đến không ngủ được, Tiếu Vũ Hàm sẽ khẽ khàng rời giường, đi đến bên bàn học, rút ra một xấp giấy viết bản thảo, từng nét lại từng nét viết tên người kia lên đó.
Vài năm trôi qua, người như trước vẫn là người kia, giấy viết cũng tích góp từng chút một thành hàng xấp, mà người đó lại vẫn không hiểu được tình yêu của mình dành cho nàng, mà Dạ Ngưng đối với cô mà nói, có lẽ chỉ bất quá là sự hấp dẫn bề ngoài thôi…
Nghĩ như vậy, Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu, thở dài.
“Cô Tiếu…” Dạ Ngưng nhỏ giọng gọi tên Tiếu Vũ Hàm, nàng có thể nhìn ra cô Tiếu có tâm sự, tựa hồ mỗi lần đối mặt với mình đều như thế, rốt cuộc là sao?
Nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng nói: “Ai muốn biết thì cứ bảo người đó tới hỏi tôi.”
Dạ Ngưng không nói gì, mím môi nhìn Tiếu Vũ Hàm, đáy lòng có một ngọn lửa dữ dội khó nhịn thổi bùng lên phá phách khắp nơi, thiêu đốt khiến toàn thân nàng đau đớn.
Tiếu Vũ Hàm đã quá quen thuộc với sự trầm mặc của Dạ Ngưng, lắc lắc đầu, tay phải cầm hộp thuốc lên, chuẩn bị cất về chỗ cũ.
Một khắc đúng lúc cô đứng lên, tay trái lại bị người giữ chặt, Tiếu Vũ Hàm có phần kinh ngạc xoay người lại, nhìn thấy Dạ Ngưng mặt mày đỏ bừng nhưng lại vẫn cố chấp nhìn mình chăm chú.
“Cô Tiếu…nếu…nếu là em muốn biết, vậy cô có thể nói không?” Những lời này đã hao phí hết toàn bộ dũng khí của Dạ Ngưng. Trong lòng nàng, Tiếu Vũ Hàm là một vị giáo sư cao cao tại thượng, vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn lên, nhưng cảm tình giấu trong đáy lòng mấy ngày nay đã tra tấn nàng đến thống khổ khó chịu nổi, nếu nói Dạ Ngưng nàng từ trước tới nay ở trong lòng Tiếu Vũ Hàm đều là loại vụng về tầm thường, là loại không để bất cứ chuyện gì trong lòng, thì như vậy, hôm nay để cho nàng nghiêm túc một lần đi.
Tiếu Vũ Hàm không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, nhìn thấy sự cố chấp trong mắt nàng, một góc nào đó trong trái tim liền đột nhiên mềm nhũn rồi sụp xuống.
Buông hộp thuốc trong tay ra, lại ngồi xuống cạnh Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn nàng: “Thực ra tôi đã có người mình thích rồi.”
“A…vậy sao…” Dạ Ngưng cảm giác mình giống như quả bóng cao su bị xì hơi, không có nửa phần sức lực chống đỡ, bàn tay giữ lấy tay Tiếu Vũ Hàm chậm rãi trùng xuống, lại nửa đường bị Tiếu Vũ Hàm nắm lấy.
Vội ngẩng đầu, Dạ Ngưng không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Nhẹ nhàng cười cười, Tiếu Vũ Hàm cầm tay Dạ Ngưng: “Sao, em có vẻ không vui?”
“Chỗ nào chứ, vui vẻ, vui vẻ mà.” Dạ Ngưng nhếch miệng cười, trong lòng lại hò hét, vì cái gì chứ? Cô Tiếu thuộc dạng tiểu bạch thỏ như thế, sao lại có thể đã bị “chó cắn” chứ?
“Đó…là giáo viên hay là…” Dạ Ngưng hữu khí vô lực hỏi, lúc này nàng thật rất muốn tìm một cái bao tải, trùm đầu tên bạn trai của Tiếu Vũ Hàm lại, hung hăng đập một trận.
“Là sinh viên.” Tiếu Vũ Hàm chậm rãi nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Dạ Ngưng.
“Cái gì?!” Dạ Ngưng giật mình nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Chẳng lẽ là Đại Bảo?”
Tiếu Vũ Hàm dùng sức véo chân Dạ Ngưng, Đại Bảo, thực mệt nàng có thể nghĩ ra!
“A a -- đau -- cô Tiếu --” Dạ Ngưng vội cầu xin tha thứ, Tiếu Vũ Hàm trợn mắt liếc nàng một cái, buông lỏng tay ra.
Xoa xoa chân mình, Dạ Ngưng u oán nhìn Tiếu Vũ Hàm. Mấy người nói xem sao cô Tiếu lại vậy chứ? Không biết người ta vừa thất tình sao? Đoán sai thì sao chứ?
“Vậy hai người ở bên nhau mấy năm rồi?” Dạ Ngưng bám riết không tha hỏi, trong lòng lại cân nhắc, nếu như không quá lâu, có phải mình vẫn còn có cơ hội không nhỉ.
“Người đó không biết rằng tôi thích người ta.”
Tiếu Vũ Hàm khẽ nói, Dạ Ngưng vừa nghe những lời này liền cười đến nỗi răng như muốn văng cả ra ngoài: “Trời ạ, thực đáng tiếc!”
“……” Tiếu Vũ Hàm trừng mắt với Dạ Ngưng, vậy mà sao tôi lại chưa nhìn ra em có một chút ý gì gọi là tiếc hận nhỉ?
“Ái dà, cô Tiếu, nói như vậy chẳng lẽ cô cũng thầm mến lâu rồi?” Tin tức có tính oanh tạc này làm cho trái tim Dạ Ngưng không tự giác được mà nhảy lên, không biết là tốt rồi, không ở bên nhau thì mọi việc không nói chắc được, ta chẳng thèm quản tên đó là Trương Tam Lý Tứ gì, cô Tiếu ta muốn chắc rồi! Kẻ đó là ai nhỉ, đúng là có phúc mà không biết hưởng!
“Tôi cũng?” Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, lặp lại.
Dạ Ngưng ho một tiếng, lắc đầu: “Nói nhầm ý mà, nhầm thôi!”
Tiếu Vũ Hàm mặc kệ Dạ Ngưng, đứng dậy cầm hòm thuốc đi vào phòng trong, để Dạ Ngưng một mình nằm ở sô pha tự đắc cười hắc hắc.
Ha ha, nói như vậy thì cô Tiếu cũng phải nhận hết nỗi khổ tương tư tra tấn sao? Như vậy thì quá tốt, đúng thời điểm cô ấy khó khăn nhất, trao cho cô một cái ôm ấm áp, có lẽ cô Tiếu sẽ cảm động, sau đó liền trực tiếp xà vào vòng tay mình tìm sự an ủi!
Tiếu Vũ Hàm từ phòng trong đi ra liền nhìn thấy Dạ Ngưng ngồi ở sô pha tự cười vui sướng.
“Đừng cười nữa, tối nay còn phải tập luyện.”
“Đúng! Đúng, còn phải tập luyện!”
Dạ Ngưng gật đầu đáp lời, khiêu vũ tối nay cũng không giống với trước kia, nhất định phải làm cho cô Tiếu cảm thấy sự dịu dàng vô tận của mình.
Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, trong mắt lóe lên một tia kì dị, mấp máy môi, nói: “Ừ, hôm nay có thêm động tác phối hợp cuối cùng, hẳn là cần phải luyện rất lâu.”
Động tác phối hợp?! Tốt! Dạ Ngưng nghe mà hai mắt phát sáng, tập càng lâu càng tốt, nàng không ngại!
“Em trở về chuẩn bị một chút đi.” Tiếu Vũ Hàm chậm rãi nói xong, liếc mắt nhìn chân Dạ Ngưng một cái, bàn tay phải hơi nắm lại.
“Được rồi!” Dạ Ngưng sảng khoái đáp ứng, từ sô pha nhảy dựng lên, đi dép lê nhanh chóng bước tới cửa, nhặt một chiếc giày đi vào, cúi đầu đổi giày, vừa đi vừa lẩm nhẩm một bài hát, rất hạnh phúc.
Vừa lẩm nhẩm được một nửa, Dạ Ngưng như nhớ ra cái gì, tay đang đi giày chợt khựng lại, nhìn chằm chằm chân mình thật lâu, thân mình cứng đờ, hóa đá tại chỗ.
_Hết chương 27_
Chương 28: Giá đắt
Xong rồi! Xong đời rồi!!!
Dạ Ngưng chỉ hận không thể cho mình một cái tát, sao có thể mau quên đến vậy chứ! Vừa vui vẻ liền cái gì cũng quên hết, giờ thì tốt lắm, nhất định cô Tiếu rất tức giận! Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng càng sợ hãi, vẫn duy trì động tác xoay người, cử động cũng không dám cử động.
Tiếu Vũ Hàm đứng một bên sô pha, khoanh tay lạnh lùng nhìn Dạ Ngưng, một cỗ lửa giận bốc lên từ đáy lòng. Cô có thể tha thứ cho tính trẻ con của Dạ Ngưng, tha thứ cho trò đùa dai của nàng, thậm chí khi nàng tự dưng khiêu khích cũng đều có thể xem nhẹ không chấp, nhưng sao Dạ Ngưng lại có thể lợi dụng sự quan tâm của cô để lừa gạt như thế?
“Cô Tiếu……”
Thật lâu không thấy Tiếu Vũ Hàm đáp lại, Dạ Ngưng thẳng lưng, cắn răng nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhìn gương mặt lạnh như băng của cô, trong lòng sợ hãi không thôi. Trước kia, Tiếu Vũ Hàm không phải chưa từng nổi giận với nàng, không phải chưa từng xem thường không thèm để mắt tới nàng, nhưng như thế này vẫn là lần đầu tiên……
Nét mặt Tiếu Vũ Hàm không chút thay đổi nhìn Dạ Ngưng, không nói lời nào.
“Em, em không….”
Dạ Ngưng muốn nói không phải cố ý, nhưng nàng rõ ràng chính là cố ý, giờ khắc này mà nói dối thì đúng là muốn chết.
Hít sâu một hơi, Tiếu Vũ Hàm cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nhìn Dạ Ngưng, thản nhiên nói: “Em đi đi.”
“Cô Tiếu…..” Dạ Ngưng khẩn trương đến phát khóc, đây là chuyện gì chứ, nếu biết cô Tiếu sẽ phản ứng mạnh như vậy thì có đánh chết nàng cũng không giả vờ trẹo chân!
Tiếu Vũ Hàm nhíu mày, quay đầu không nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cô thật lâu, nhìn vẻ mặt dần dần phủ sương lạnh kia, cắn cắn môi, cúi thấp đầu xuống: “Em xin lỗi, cô Tiếu…em sai rồi.”
Nói xong, mở cửa ra, Dạ Ngưng chậm rãi đi ra ngoài. Hối hận, tự trách, thương tâm, mất mát, tất cả các loại cảm xúc bị đè nén trong lòng đều không thể phát tiết. Từ khi khai giảng tới bây giờ cũng đã hơn hai tháng, nàng và Tiếu Vũ Hàm va chạm tranh cãi to nhỏ cũng không ít, nhưng tới bây giờ cũng chưa từng thấy cô nổi giận như thế.
Đá đá hòn sỏi, Dạ Ngưng buồn bực đi thẳng về ký túc xá, vừa mở cửa ra, vài người trong phòng liền xông tới.
“Thế nào, lão Tứ, tóm được cô Tiếu chưa?” Lão Đại giành hỏi trước, lão Nhị, lão Tam dán sát bên người Dạ Ngưng, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
“Aish, làm sao vậy, như thế nào mà không nói lời nào?” Lão Đại kéo kéo Dạ Ngưng, có chút kinh ngạc nhìn bộ dáng nàng cúi đầu khổ sở, không phải là để cô Tiếu phát hiện ra rồi đấy chứ?
Chậm rãi ngẩng đầu, Dạ Ngưng nhìn ba người, thấp giọng nói: “Cô Tiếu nổi giận.”